My family (Aone)
► Đăng nhập : Nếu bạn là member của forum , hãy đăng nhập
► Đăng ký : Hãy đăng ký để trở thành member của forum
► Do not display again : Dẹp bỏ cái khung này.
===========================================
Khách viếng thăm vẫn có thể đăng nhập bằng tài khoản sau:
Tên đăng nhập:member1
Mật khẩu: membera1quangoai
My family (Aone)
► Đăng nhập : Nếu bạn là member của forum , hãy đăng nhập
► Đăng ký : Hãy đăng ký để trở thành member của forum
► Do not display again : Dẹp bỏ cái khung này.
===========================================
Khách viếng thăm vẫn có thể đăng nhập bằng tài khoản sau:
Tên đăng nhập:member1
Mật khẩu: membera1quangoai
My family (Aone)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

My family (Aone)

Kết nối thế hệ
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Cô gái Đông Dương dễ thương_21_part3

Go down 
Tác giảThông điệp
dungsatura
♥•.ღ°•Super Còm™•.ღ°•♥
♥•.ღ°•Super Còm™•.ღ°•♥
dungsatura


Tổng số bài gửi : 63
Points : 230
Reputation : 1
Join date : 29/05/2011
Age : 28
Đến từ : ha noi

Cô gái Đông Dương dễ thương_21_part3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Cô gái Đông Dương dễ thương_21_part3   Cô gái Đông Dương dễ thương_21_part3 EmptyTue Aug 30, 2011 8:54 pm

Mấy ngày sau, Tố Phương đi ra bưu điện để gửi thư. Trên đường về có hơi xót xa vì tiền bảo đảm quá nhiều, Phương chậm rãi đi. Một giọng nói cao vút nhưng quen thuộc vang lên :
_ Hãy cố làm xong đi !
Phương dừng lại hẳn. Trước mặt cô là con hẻm nhỏ là cổng của một chung cư. Elizabeth đang đứng tựa người vào trường, khuôn mặt đanh chắc. Tố Phương vội nhảy qua một bên để tránh bị nhìn thấy. Một cô gái có mái tóc vàng xõa vai đứng xoay lưng lại, giọng vẻ như lo sợ :
_ Vâng... tôi sẽ cố gắng !
GIọng nói, cái lắc đầu hoàn toàn giống cô gái đã chặn đánh Tố Phương. Elizabeth cười lạnh lùng :
_ Nếu hỏng việc thì hậu quả như thế nào cô biết chứ?
_ Vâng...
Nói rồi Elizabeth đi ra. Phương lùi người , nép sâu vào trong. Mất một lúc sau, cô gái tóc vàng mới đi ra... Gương mặt cô ta xinh xắn như búp bê, hiền lành và dường như đang chìm đắm trong một nỗi lo buồn không dứt... Nếu động cơ là vì Henry thì Phương không thèm chấp, nhưng vì Elizabeth thì... Phương vội đuổi theo cô gái, kéo mạnh cô ta vào công viên gần đấy. Cô ta phản ứng không lại được với Phương , buông xuôi khi Phương ấn cô ta ngồi xuống 1 chiếc ghế :
_ Tôi định tha thứ cho bạn rồi nhưng giờ thì không được !
Cô ta lạnh lùng :
_ Tôi không biết bạn !
_ Đừng nói láo! _ Phương gằn giọng _ Vết thương trên tay tôi còn chưa lành hẳn cơ đấy... Lại còn bàn nhau với Elizabeth để hãm hại tôi chăng?
Cô ta sững người, nhìn Phương như thể nhìn một người kinh khủng lắm... Nhưng cô ta chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Phương... Sau một hồi im lặng, cô ta cúi đầu, nhếch môi :
_ Cũng chẳng có gì... Biết rồi thì tiện đây tôi nói cho mà hay...Đừng tham gia trận đấu nữa.. không thì không phải là đau tay đâu !
_ Đừng đe dọa tôi ! _ Phương mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh _ Dù có chết tôi cũng phải tham dự trận đấu đó... Elizabeth đe dọa bạn cái gì?
_ KHông liên quan gì bạn !
_ Hãy nói đi, tôi có cách giúp đấy.. KHông muốn mình là tay sai thì phải hợp tác với tôi thôi..
Cô ta nhìn Tố Phương 1 cái, đôi mắt loé lên tia sáng.. Phương mỉm cười chờ đợi...
_ Bố tôi là quản gia nhà Elizabeth. Cô ấy biết được chuyện bố tôi đã gây ra án mạng cách đây 5 năm. CÔ ta đe dọa nếu không theo lệnh cô ta thì ba tôi... sẽ vào tù. Tôi sợ và phải làm theo... Cũng chỉ vì lo sợ bạn cướp mất người mà cô ta yêu từ lâu nên mới làm vậy.. chứ thực ra...
_ Cô ta sống ích kỷ và kênh kiệu quá.. Cần cho một bài học ! Tên bạn là gì?
_ Sa_ra !
_ Tên hay quá..._ Phương chìa tay ra _ Mình làm bạn đi !
Sa_ra ngạc nhiên, song cũng đưa tay bắt lấy tay Phương... Nụ cười ấm áp của Phương khiên cô tin tưởng lại kỳ ... Elizabeth có một đối thủ... vượt trên cả cô ta... lo sợ cũng phải thôi!

Cuối cùng trận đấu đã đến, sáng sớm mà mọi người đã đến chật ních sân. Tố Phương mang cái mặt với 2, 3 vết thương được dán băng đến làm mọi người... kêu len vì lo lắng. Tay cô được quấn băng trắng ... dày quá cỡ. Phương giải thích là ngã cầu thang, nhưng... chẳng xi nhê gì với cô cả... Thi đấu không chiến thắng thì không phải Tố Phương !
Trận đấu được thi theo 5 hiệp... Khi tiếng còi của trọng tài cất lên thì tiếng reo ầm ĩ cũng vang lên. Phương đón bóng từ đường truyền của bạn rồi hất nhẹ sang bên kia, khuôn mặt giả đò như... đau đớn. Henry ngồi trên... chỉ biết lo lắng không yên !
Sự quyết tâm đã làm nên chiến thắng. Đội 11B6 nhanh ****ng thắng ở Hiệp 1 tỏng khi hàng ngũ đội 11A4 rối loạn. Giờ nghĩ giải lao, Phương bị một người lạ gọi ra. Vừa đi tới chỗ hẹn, Phương vừa cười thầm...
Elizabeth đăm đăm nhìn Phương , nỗi căm ghét như muốn trào ra ngoài. Phương tấn công trước :
_ Cô định bày trò gì tiếp theo đây? Quá trễ rồi.. Tối qua, Sa_ ra đã bị tôi cho nhừ... đòn rồi!
Elizabeth sa sầm nét mặt , song cô ta bình tĩnh lại, lên giọng :
_ Đã biết Sa_ ra thì chắc biết tôi ghét cô lắm, và muốn loại cô ra khỏi cuộc chơi...?
Phương khoanh hai tay trước ngực, thách thức :
_ Định bắt tôi vờ thua trong trận này?
_ Đúng... Nếu không Sa_ ra không được yên đâu !
Phương nhìn xoáy vào Elizabeth, trong lòng gợn lên một chút ghê tởm...
_ Cả bố Sa_ ra nữa chứ? _ Phương mỉa mai _ Là người của gia đình cô mà... luôn làm theo lệnh chủ hình như là một quy tắc?
Elizabeth giang tay định cho Phương một cái tạt tai thẳng cánh nhưng Phương đã giữ lại, cô nhếch môi , đe dọa :
_ Đừng nghĩ đến chuyện làm hại ai nữa... Tôi đã biết rất nhiều việc làm không chính đại của gia đình cô, có cần phải nói ra không? Cánh nhà báo rất thích đó?
Elizabeth quay mặt đi, nói :
_ Mày như mẹ mày... đều ngoan cố cả !
Tố Phương nói với theo khi Elizabeth sắp đi vào phòng thay đồ :
_ Hãy chơi như những đấu thủ trong sạch...
Tố Phương mỉm cười một cách mỉa mai. Đâu có muốn xen vào chuyện của mẹ nhưng cô ta quá ngang ngược...
Trận đấu kết thúc, thật bất ngờ, đội bóng chuyền bách chiến bách thắng của 11A4 đã hoàn toàn thất bại trước 11B6. Cả đội hân hoan giơ cao cúp vô địch trường và nhận một suất tham dự bóng chuyền nữ học đường toàn bang... Elizabeth nhìn Phương căm thù... Có trời mới biết được cô ta nghĩ gì !


Cả trường ồn ào lên vì cả ba hotboy của trường đều nhận được thư từ Mỹ gửi về. Và bọn con gái lớp 11 văn biét là ai gửi nene tung tin thất thiệt làm... tụi con gái tức điên lên... Phương đã gửi cho 5 người, 4 tên con trai và Mỹ Phương nữa, mỗi người hai tấm ảnh của cô, chỉ có Nhật Duy được nhận 3 cái. Một chiếc là hình cô chụp với các bạn trong lễ sinh nhật, một là hình cô quay hai vòng đánh bóng trong trận đầu tiên đến trường, riêng cái ảnh của Nhật Duy thì là hình cô cười chụp riêng trong lễ sinh nhật.
Ai ai cũng hạnh phúc như điên khi nhận được thư Phương. Mỹ Phương và lũ bạn khen Henry đẹp trai không bút nào tả xiết... Có đứa ao ước được nghe cậu hát và xin tình nguyện dâng con tim mình... Quốc Bảo và Bảo Quốc lại thấy tự hào và sung sướng vì Phương vẫn giữ nguyên được phong cách... nổi trội ngày nào...
KHi nhận được thư của Phương, Việt Hùng bất ngờ lắm. Tay run run mở bì thư, tim đập loạn xạ. TỤi con trai ở bên cạnh trực cướp thư... Hai ảnh lấy ra và bọn con trai nhào tới... Việt HÙng vụt đứng lên và hét :
_ Phương đã trả lời rồi !
_ Ai? Xem nào?
_ Tớ xem trước...
Mặc kệ lũ bạn nhao nhao, Việt Hùng cứ một tay nâng ảnh trước mặt, một tay cứ hất bất kể đứa nào nhào vào... Lớp nhộn nhạo.... vui kinh khủng !
Nhật Duy xem ảnh mà ấm ức tức... Henry cũng đẹp trai quá chứ? Vậy mà Phương bảo vẫn thua mình... An ủi vậy ai chịu được? Hắn ta tự nhiên choàng tay ôm cổ Phương cười nhăn nhở như trêu ngươi Duy...
Phương Doanh tò mò ghé mắt vào . Nhật DUy vội úp ảnh vảo ngực mình :
_ Ảnh của tớ !
Ngăn nụ cười lại, Doanh nhíu mày :
_ Phương là bạn mọi người mà. Ai cũng mong bạn ấy, cậu là lớp trưởng không thế ích kỷ như thế?
Nhật Duy ngậm ngùi đưa hai ảnh cho bạn bè xem, riêng ảnh Phương dịu dàng chụp một mình cậu giữ riêng cho mình... Phương hiền dịu đến không ngờ ,.. giống như cô gái của hôm chia tay ấy !
_ Ai vậy anh? _ GIọng nữ vang lên bên tai Duy. Cậu ngẩng lên, ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt Thục Uyên đo đỏ , giận dữ... Thục Uyên nói :
_ Anh ra đây có chuyện muốn nói !
Duy mỉm cười. Cậu theo Uyên ra hành lang đã vắng người... Uyên vào đề luôn :
_ Đó là ai vậy? Cả trường đang đồn ầm lên kia kìa...
_ Đó là bạn anh !_ Duy nói tỉnh _ Có vẫn đề gì không?
_Có ! _ Uyên cau có _ Em không thích thế !
Duy nhìn Uyên nghiêm khắc :
_ Em đừng ích kỷ như thế... Bạn anh chứ không phải bạn em mà em có thể nói kiểu đó... Hãy quay trở lại là em đi !
Mặc cho Uyên đứng sững ở hành lang, Duy bỏ vào trong lớp... Một cơn gió nhẹ thổi bay vài sợi tóc quăn tít vương trên trán. Uyên nghe lòng mình mằn mặn, nhâm nhẩm những nỗi đau... Duy và cô, mỗi lúc một xa nhau... Anh bảo cô trở lại là bản thân mình... Những gì đã xảy ra cho cô? Những gì đã làm cô xấu đi trong mắt Duy?... Hay anh không còn như xưa nữa?

Thời gian cứ trôi đi vùn vụt... Cuộc sống cúa con người theo đó mà cũng biến đổi theo. Tố Phương bị cuốn vào guồng quay của học tập, vươn lên để khẳng định mình. Cô vẫn chơi thân thiết với Henry , Tony, Jalet và Sa_ra. Hàng ngày dành một chút thời gian để trò chuyện cùng Nhật Duy, đôi khi là Việt Hùng hay Mỹ Phương. Mẹ vẫn tận lực làm việc và điều tra ngoài lề. Mọi dữ liệu đều do Tố Phương xử lý và gửi một bản về bên Nhật Duy để cậu giữ hộ. Sự đe dọa càng lớn , mẹ càng cứng rắng. Nhiều lúc Phương sợ, mẹ chỉ như một cây nhỏ yếu ớt làm sao chống lại được cả trời mưa bão? Có nên không khi mà công lý chỉ còn một phần nghìn ánh sáng của hy vọng? Những lúc như vậy, mẹ lại an ủi và động viên cô. Thật buồn cười biết bao, lẽ ra cô phải động viên và cổ vũ mẹ chứ ?
Và một tin đau buồn nữa là bố đã kết hôn với cô Nguyên. Mẹ chắc đau lòng lắm nhưng mẹ vẫn cười " Bố con đã làm theo tiếng gọi trái tim "... Phương thì không cứng rắn được thế, cô khóc nức nở... Mặc dù đã chúc bố hạnh phúc với cô Nguyên , nhưng cô lại luôn cầu mong có một sự cố trong ngày cưới của bố... Bố vui bao nhiêu thì mẹ con cô lại buồn bấy nhiêu... Ở quê nhà, bố có nhớ cô gái xinh đẹp Hiền Lan đứng dầm mưa chờ bố từ sân bay đưa tiễn người yêu về ? Bố có nhớ những giọt nước mắt tủi phận của mẹ hàng đêm? Và bố có nhớ đứa con nghịch như quỷ sứ và ngang bướng của bố? Bố có nhớ không?.....
Về Đầu Trang Go down
http://me.zing.vn/dungsatura/profile
 
Cô gái Đông Dương dễ thương_21_part3
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
My family (Aone) :: ♥ Các mẩu truyện Ngắn!!♥ :: ♥☺...©°*•Các mẩu truyện Ngắn, truyện tranh•*°©...☻♥-
Chuyển đến