My family (Aone)
► Đăng nhập : Nếu bạn là member của forum , hãy đăng nhập
► Đăng ký : Hãy đăng ký để trở thành member của forum
► Do not display again : Dẹp bỏ cái khung này.
===========================================
Khách viếng thăm vẫn có thể đăng nhập bằng tài khoản sau:
Tên đăng nhập:member1
Mật khẩu: membera1quangoai
My family (Aone)
► Đăng nhập : Nếu bạn là member của forum , hãy đăng nhập
► Đăng ký : Hãy đăng ký để trở thành member của forum
► Do not display again : Dẹp bỏ cái khung này.
===========================================
Khách viếng thăm vẫn có thể đăng nhập bằng tài khoản sau:
Tên đăng nhập:member1
Mật khẩu: membera1quangoai
My family (Aone)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

My family (Aone)

Kết nối thế hệ
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Cô gái Đông Dương dễ thương_18

Go down 
Tác giảThông điệp
dungsatura
♥•.ღ°•Super Còm™•.ღ°•♥
♥•.ღ°•Super Còm™•.ღ°•♥
dungsatura


Tổng số bài gửi : 63
Points : 230
Reputation : 1
Join date : 29/05/2011
Age : 28
Đến từ : ha noi

Cô gái Đông Dương dễ thương_18 Empty
Bài gửiTiêu đề: Cô gái Đông Dương dễ thương_18   Cô gái Đông Dương dễ thương_18 EmptyTue Aug 30, 2011 8:48 pm

Tố Phương tỉnh dậy vào lúc 8h sáng. Cô uể oải trên giường mất một lúc mới ra bàn ăn. Lại toàn bánh mỳ với trứng. Mấy ngày nay, mẹ hay bận rộn và luôn làm những món đơn giản. Ăn sáng kiểu này nhiều chắc chết mất !
Phương vừa ăn vừa xem thời khóa biểu. Vui thật ! Hôm nay không có thể dục và văn. Nghĩ lại hôm qua mà thấy mình dại, tự dưng lại đi gây thù chuốc oán với kẻ khác... Nhưng không làm thế thì chắc đêm qua mất ngủ vì tức quá ! Giờ cô mới thấy Nhật Duy tài tình. Cậu có thể kiềm chế được sự tức giận đến mức lạnh lùng vậy ư?
Nhìn đồng hồ, Phương hấp tấp đứng lên. Đâu còn có ông bác làm hiệu trưởng che chắn nữa mà đi muộn? Thay đồ nhanh như... gió, Phương lao ra khỏi nhà. Đang cắm cúi bước vào cổng trường, Phương cũng phải ngạc nhiên để ý khi thấy nhiều con mắt lại nhìn mình... chòng chọc. Trên tay chúng vung vẩy những tờ báo... Phương đi ngang qua bản tin trường, một tờ báo đã gài sẵn... Trên trang nhất là hình cô đang đánh quả bóng cuối cùng kết thúc trận đấu ngày hôm qua. Phương cầm lên đọc. Toàn là những lời lẽ ca ngợi... nhưng hình như nó giản dị chứ không sáo rỗng... Nhìn tác giả bài báo, Phương nhíu hết cả mày lại. Tony.. quả thật to gan !
Một giọng nói gọi giật lại :
_ Ê... cô gái Đông Dương... có thư nè !
Phương quay lại thì ra là một bạn cùng lớp. Cậu con trai đó vung vẩy trên tay hai lá thư , nói lớn :
_ Một có ký hiệu của một cô gái đẹp, một có ký hiệu hình mặt trời với trái tim..
_ Cảm ơn. _ Phương đưa tay ra, nhưng cậu bạn lờ đi, lượn quanh Tố Phương , nhăn nhở cười :
_ Nhận làm bạn gái tớ không?
_ Sao phải nhận?
_ Tớ thấy cậu đẹp lắm... Nhận làm bạn gái tớ thì tớ đưa thư cho.
_ Còn không? _ Phương gần như điên lên.
Tên con trai lắc nhẹ đầu. Phương lao tới , nhằm tay cầm thư của cậu ta mà giật. Cậu ta kéo mạnh tay lại, tung thư cho 1 thằng bạn đứng đó không xa. Phương bất chợt đứng im lại, tung tay lên và ngay lập tức tên con trai cầm thư ngã sóng xoài... Hai lá thư văng ra xa. Tố Phương đút tay vào túi quần, rồi bỏ ra... thời gian cho hành động này chỉ là... 1s. Phương toan chạy lại nhặt thư thì một cậu con trai khác đã cúi xuống nhặt. Phương bặm môi lại. Một vài đứa con gái đứng trong hành lang rú lên ngạc nhiên. Henry lờ đi, lại gần Phương, dịu dàng nhìn cô :
_ Thư của bạn đây ! Bọn họ thật là đã đùa quá mức và đã bị.. " trời " phạt thích đáng...
Phương nhận lấy hai bức thư, không một lời cảm ơn, định xoay bước bỏ đi. Henry vẫn giữ nụ cười trên môi, nói :
_ Tớ đến để... lấy nợ !
_ À... Tôi sẽ thanh toán ngay...
_ Không phải bằng tiền... Trưa nay bạn đãi tôi một món gì đó thôi, ok?
Phương nhún vai, bỏ đi không bình luận gì thêm. Henry cũng quay bước bỏ đi, trên môi cậu ta điểm một nụ cười thú vị... Không ngờ trường học lại cuốn hút cậu một lần nữa như thế này... Dù rắc rối đến mấy... chỉ cần nhìn thấy cô ấy... nhăn nhó cũng đủ vui.. Lạ lùng thật !

Sau hai tiết học là đến giờ ăn trưa .Tố Phương cùng Jalet đến phòng ăn. Cô ngó dáo dác, nhưng không tim được ghế ngồi mà lại bắt gặp ánh mắt của Henry. Henry đang ngồi ăn với Tony và Elizabeth, cậu ta nháy mắt như nhắc nhở. Phương chép miệng, mua hai cái bánh giăm_bông và bưng khay thức ăn của mình lại bàn Henry. Cô đặt khay xuống trước mặt Elizabeth khiến cô nàng kêu lên :
_ Không có chỗ đâu !
Henry vội cười :
_ Chỗ mình còn thừa này... Tony có thể ngồi sang bên kia.
Tony tròn mắt kinh ngạc, còn Phương thì bình thản :
_ Tôi đến trả nợ. _ Đưa cho Henry một chiếc bánh, Phương ngó Elizabeth, cười nhẹ _ Tức giận mau già lắm đó , cô bạn !
Henry nhận bánh, kêu lên hoan hỉ :
_ Món bánh mà tớ thích nhất !
_ Vậy thì chúc ngon miêng.
Lạnh lùng xoay lưng bỏ đi... Phương không để ý thấy bao đôi mắt... lườm nguýt mình. Elizabeth mỉa mai :
_ Cậu thích nó từ bao giờ thế?
_ Từ khi cô ấy đặt nó trên bàn này ! _ Henry thản nhiên. Cậu gạt khay đồ ăn ra, bóc bánh ăn ngon lành. Elizabeth gạt ghế, tức giận bỏ đi. Tony gằm mặt xuống bàn, cố nén một nụ cười. Không ngờ có kẻ làm Elizabeth mất mặt một cách... hay ho thế ! Đến là khâm phục !
_ Đó là nguyên do để cậu quay trở lại ngôi trường này à?
_ Ừm... có gì không?
_ Không ! _ Tony lắc đầu, rồi cười nhăn nhở _ Tớ ủng hộ cậu hai tay... bà chằn Elizabeth.. đáng sợ lắm !
Henry cười. Cậu không coi Elizabeth là bạn gái bao giờ. Cô ấy là một cô em gái thì đúng hơn ... Ngay từ nhỏ , cậu đã chiều Elizabeth như thế rồi... giờ làm sao quay ra yêu được?

Sau buổi học , Tố Phương rời trường với cái đầu đầy kế hoạch. Trước tien là vào chợ mua cơm, sau là về nhà... chát với Nhật Duy... đọc qua mấy quyển sách lịch sử... Nghĩ cũng oải nhưng bận rộn còn hơn không !
Henry đi lững thững ở đằng sau, mỉm cười nói với theo ;
- Tố Phương...
Phương giật mình quay lại, khó chịu :
_ Có chuyện gì?
_ Tớ muốn đi cùng cậu...
_ Tớ thì không. Làm ơn để tớ yên !
Henry lắc đầu. Cậu bước rấn lên phía trước , nhẹ nhàng :
_ Cậu không nên ác cảm như thế hiểu không? Lúc nào người ta cũng muốn thêm bạn bớt thù, cậu thì lại khác... Bướng bỉnh thế không tốt đâu !
Ánh mắt sâu thăm thẳm của Henry làm Phương nhớ tới Nhật Duy. Cậu cũng hay có những lời khuyên như thế, chân thành đến nỗi Phương luôn cảm thấy mình sai lầm ngay tức khắc...
Phương nén tiếng thở dài, cười vu vơ :
_ Cậu nói đúng... Nhưng đi xa tớ ra đấy !
Henry bất ngờ trước câu trả lời của Phương... Cứ nghĩ phải nài nỉ thêm nữa chứ... Tính Phương thật khó lường quá đi mất!

Cả hai dừng lại trước cổng chợ. Phương phẩy tay như đuổi, nhưng Henry lờ đi, nhìn vào trong với vẻ tò mò :
_ Tớ nghe nói đấy là chợ của người Việt Nam?
_ Không của một số nước Đông Nam Á! _ Phương hơi khó chịu _ Cậu không về đi , định theo tớ vào đây à?
_ Ừ... Cho tớ vào với, tớ... muốn biết !
Nhìn liếc qua Henry, Phương gật nhẹ đầu. Henry theo Phương len qua cổng chợ đông người để vào khu của người Việt. Ở đây có bán những loại đặc sản ăn ngay thơm nức mũi. Mùi vị lạ đến mức Henry phải kêu lên, ghen tỵ :
_ Thật sung sướng khi quê hương cậu có nhiều mùi vị thế này !
Tố Phương cười nhẹ. Cô quay sang hỏi Henry :
_ Cậu muốn thử không?
_ Có.
Phương hấp háy mắt, bước vào một quán bán bún bò Huế và gọi luôn hai tô. Henry, kêu lên oai oái :
_ Ăn cái gì dùng thìa thì tớ mới có thể ăn được chứ?
Bà chủ nhìn Henry tươi cười :
_ Tập cho quen cậu ơi !... Ủa, trông cậu...
_ Giống Henry Taylor chứ gì ạ? _ Phương nhanh nhảu _ Bạn cháu là bản sao cóp py anh ấy mà bác !
_ Thế à... Vậy mà tôi cứ tưởng... Tôi là tôi mê cậu ta hát lắm đó !
Phương và Henry cùng cười. Nhìn hai tô bún bốc khói nghi ngút , Henry thấy ái ngại. Phương vắt chanh, bỏ tương, dấm vào cả hai bát, rồi cầm đũa lên.. Henry... e ngại :
_ Tớ không biết dùng đũa !
Phương bật cười. Cô giơ đũa của mình lên, giảng giải :
_ Đôi đũa rất công dụng đó nghe... Khi cầm phải chụm các đầu ngón tay lại. Ngón cái và ngón trỏ cầm còn ngón giữa thì kê đũa để khi mở đũa ra, gập đũa vào. Hiểu chưa? Cậu làm thử xem?
Henry cầm đũa lên, lóng ngóng suýt làm rơi. Bà chủ che tay cười. Phương giúp cậu cụm các ngón tay lại, sửa cách để đũa giữa ba ngón tay, kèm cậu gắp như là kèm một đứa trẻ tập viết. Tố Phương cười giòn khi thấy bún của Henry trơn tuột từ đầu đũa xuống khi sắp đưa được lên miệng. Henry chép miệng :
_ Công nhận là... cầm đũa cũng là một nghệ thuật!

Sau khi đợi Henry vất vả ăn xong, Phương mới ghé qua hàng mua đồ ăn tối cho mẹ và cô. Henry lại được phen ngạc nhiên khi biết Phương không hề có khả năng nấu nướng như người ta ca ngợi về con gái Phương Đông...
Phương về đến nhà thì chậm mất nửa tiếng so với giờ hẹn với Nhật Duy. Cô vội vã mở nick, Nhật Duy cáu... hiện ra :
_ Phương...
_ Ôi.. tớ xin lỗi, nhưng mới có chậm nửa tiếng...
Nhật Duy gửi hình mặt người khóc nức nở lên, rồi trả lời lại :
_ Duy mong Phương không chịu được!
Phương lại cười, cô nói vu vơ :
_ Hôm nay Phương bắt gặp hình ảnh Nhật Duy trong một người đấy.. Cũng thấy nhớ cậu ghê!
_ Ai vậy?
_ Một ca sỹ... Người mà tớ đã gây hấn trong lễ khai giảng ấy!
Nhật Duy hơi choáng, cậu im lặng chờ Phương kể tiếp nhưng cô đã chuyển đề tài :
_ Mai cậu khai giảng hả?
_ Không phải mai mà là vài tiếng nữa...
_ Mãi rồi tớ cũng lẫn lộn hết thời gian bên này và bên nhà mất! _ Phương kêu lên.
_ Tớ sẽ không để cậu lẫn lôn _ Nhật Duy nghiêm túc _ Cậu sẽ phải sớm trở về thôi mà, đúng không?
Phương cười. Đúng vậy ! Vài năm sẽ không làm cô quên nổi giờ giấc ở Hà NỘi được. Nếu cô quên, thì NHật Duy sẽ nhắc, cậu bao giờ cũng ở bên cạnh, lặng lẽ bảo vệ cô cơ mà...
Nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, Phương vẫn không quên dặn Duy xin lỗi bạn bè cho mình. Cô đã ra đi như thể chạy trốn , không một lời từ biệt, không một cuộc chia tay đúng nghĩa... Chắc sẽ có người giận cô... nhưng biết làm sao được? Phương không muốn mình òa khóc trước lớp... Con người yếu đuối như thế sẽ làm nhiều người bối rối, day dứt không yên...

Sự ồn ào của lớp học khiến Nhật Duy nguôi ngoai.. Xuân Anh từ đâu đâm sầm vào DUy, để chữa ngượng, cậu ta cười :
- Một tuần không gặp... Vui chứ?
Nhật Duy cũng mỉm cười lại, nhưng không nói gì. Nhật Duy để cặp vào chỗ, bên cạnh Phương Doanh vẫn ngồi đúng vị trí thứ ba.. Duy chạnh lòng , thở dài. Trống báo hiệu tập trung, cả lớp lục tục kéo nhau ra. Phương Doanh chì chiết :
_ Lại đến muộn, không tha cả buổi lễ quan trọng này?
Nhật Duy quay lại, nhẹ nhàng thông báo :
_ Không phải đến muộn mà... không bao giờ đến nữa...
Nhiều bước chân dừng lại tò mò. Xuân Anh kêu lên :
_ Bỏ học sao?
Nhật Duy lắc đầu, nhìn Xuân Anh như đang an ủi :
_ Bạn ấy sang Mỹ cách đây một tuần...
_ Từ hôm liên hoan lớp ấy ư? _ Phương Doanh bất chợt kêu lên, lòng trống rỗng. Cô đã đặt quyết tâm năm nay phải vượt qua Phương về mọi mặt... nhưng bây giờ...
_ Tớ ghét Tố Phương ! _ Doanh gục mặt xuống _ Cậu ấy là kẻ thua cuộc khi chưa phân thắng bại mà đã bỏ đi... Tớ ghét lắm!
Xuân Thi ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhè nhẹ trên lưng bạn, an ủi dịu dàng:
_ Phương sẽ vui khi biết cậu mong cậu ấy ở lại biết bao... Cậu đừng khóc nữa mà... Bây giờ, chỉ còn một cách duy nhất để chiến thắng cậu ấy thôi... đó là đưa lớp ta đứng đầu toàn trường... Ok đi Phương Doanh?
Cả lớp bất chợt vỗ tay. Xuân Anh hết đỏ mặt, hét lớn :
_ Cùng tiến lên phía trước nào, Tố Phương !
Nhật Duy mỉm cười... Sẽ hạnh phúc lắm đây, Tố Phương... Ai cũng yêu quý cậu và vì thế đừng buồn nữa.... Cùng tiến lên nhé Phương?
Về Đầu Trang Go down
http://me.zing.vn/dungsatura/profile
 
Cô gái Đông Dương dễ thương_18
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Cô gái Đông Dương dễ thương_11
» Cô gái Đông Dương dễ thương_5_part2
» Cô gái Đông Dương dễ thương_9
» Cô gái Đông Dương dễ thương_14_part2
» Cô gái Đông Dương dễ thương_10

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
My family (Aone) :: ♥ Các mẩu truyện Ngắn!!♥ :: ♥☺...©°*•Các mẩu truyện Ngắn, truyện tranh•*°©...☻♥-
Chuyển đến